“…Ơn cứu độ mà Thiên Chúa ban cho chúng ta là một lời mời gọi dự phần vào một câu chuyện tình đan kết với những câu chuyện của chúng ta: nó sống động và muốn được sinh ra giữa chúng ta, để chúng ta có thể sinh hoa trái ở nơi chúng ta đang sống, như chúng ta đang là, và với những người chúng ta đang sống với họ. Chính vì thế mà Chúa đến để gieo và để được gieo” (252)
Kinh Thánh đã ghi chép lại rằng, sau khi sống lại vinh quang từ cõi chết, Chúa Giêsu đã hiện ra và nói với các môn đệ rằng “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo. Ai tin và chịu phép rửa, sẽ được cứu độ; còn ai không tin sẽ bị kết án.” (Mc 16, 15) Đó cũng là lời nhắn nhủ vô cùng tha thiết và là một bài sai cấp bách mà Ngài trao lại cho chúng con là những kẻ theo Ngài trước khi Ngài được đưa lên trời. Tha thiết là thế, cấp bách là vậy nhưng sao giờ đây khi thời gian đã trải hơn 2000 năm mà giấc mơ của Chúa và kế hoạch ơn cứu độ của Ngài vẫn chưa thể hoàn thành. Ngài “đã gieo” nhưng sao hạt mầm chưa lớn, đã vun trồng thế sao hoa vẫn chưa trổ sinh? Thế mới nhìn lại có biết bao lần chúng con đã trách móc mẹ Giáo Hội: tại sao không theo trào lưu mới của thời cuộc mà thay đổi lề luật cho phù hợp với sở thích của công chúng, đó không phải cách làm “dân số Giáo Hội gia tăng” đó sao; sao cứ phải giữ mãi cái gọi là căn tín khi ta còn không rõ nó đã xuất hiện từ khi nào, để rồi xem Giáo Hội giờ lại trở nên “nước ít dân” mất rồi… Nhưng hình như so với việc chúng con quay mặt lại đối diện và tự vấn chính mình mà lại gác lại những câu hỏi không đáng, không căn cứ, không phù hợp ấy là một việc có vẻ như thật xa lạ. Con thường xem “bài sai” mà Chúa đã trao cho con quả đúng thật là bài sai vì nó xem ra chẳng đúng chút nào cả; con phải ở trong một hoàn cảnh khó có thể mà truyền giáo được, người mà con gặp gỡ cũng là quá khó để có thể truyền giáo, con là "ngón tay cái" cơ mà thế sao xung quanh con toàn những người chắc chỉ phù hợp với ngón trỏ, con tự thấy bản thân không chưa đủ khả năng để có thể đem Lời của Chúa đến cho mọi người… Lạy Chúa, giờ đây Con biết mình đã sai, nhưng... xin Ngài hiểu cho phận con yếu hèn mà đoán thương nâng đỡ. Xin cho con biết tập bỏ đi những suy nghĩ thấp bé của con người mà nhớ lại rằng Con đã được Ngài yêu đến quên cả thân mình thì xin cho Con cũng biết "yêu", yêu Chúa, yêu người và yêu cả “bài sai” của con, xin cho con đừng tự ti hay quá tự tin về khả năng của mình để con biết khiêm nhu phục vụ và hiền lành nơi mỗi lời ăn tiếng nói trong cuộc sống hằng ngày của con. Ước gì những hành động và lời nói của con chất chưa được tình yêu và khuôn mặt của Ngài, để qua đó mọi người có thể nhận ra một Thiên Chúa cao cả và thật đáng tin đáng thờ. Nhờ đó Lời Ngài sẽ “được gieo” đến mọi nơi.
Nếu ví von khả năng chúng con có như những con cá nhỏ, thì như khi xưa một cậu bé đã dâng Chúa chỉ vỏn vẹn 2 con cá (và đó là tất cả cá mà cậu có) nhưng nhờ hoàn toàn tin tưởng vào quyền năng của Chúa mà 2 con cá nhỏ bé của cậu đã trở nên lương thực giúp hơn 5000 người cảm thấy được no nê; thì hôm nay mong sao những người trẻ chúng con sẽ cùng cố gắng tìm kiếm, nuôi dưỡng và phát huy những cá bột mà Chúa đã ưu ái ban tặng nơi mỗi người, để bất cứ lúc nào Chúa cần, chúng con đều sẵn sàng mà dâng lên Chúa tất cả “cá” chúng con đã nuôi được, và nhờ niềm tin vào lòng thương xót của Chúa, mà chúng con xác tín và có thêm niềm hi vọng rằng: số những người đang đói sẽ dần giảm đi cách kì diệu trong ý định quan phòng của Ngài.
-Đằng kia có nắng, có “cá” và có cả Giêsu!
tác giả: Luv

Vâng ạ!
Bài viết dễ thương quá nè. Thích nhất câu kết: "Đằng kia có nắng, có “cá” và có cả Giêsu!", không biết tác giả trích từ đâu không, cho Henry biết với ạ?