“Con nit hay mong làm người lớn,
Còn người lớn thì ước về ngày thơ …”
Khi còn là con nít ai biết được đó là cái tuổi được tự do tự tại mà chẳng phải lo nghĩ điều gì. Chúng ta cứ hoài mong được lớn lên trở thành những bác sĩ, những cảnh sát để mà hóa thân thành những siêu nhân mà chúng ta từng mơ, cứ nghĩ trưởng thành rồi ta sẽ có nhà lầu, xe hơi,… Và rồi những ý nghĩ lớn lao ấy của tụi con nít, cùng những món đồ chơi thân thuộc dần dà được gửi lại nơi góc đường nào đó để nhường chỗ cho những trăn trở, bộn bề trong cuộc sống. Còn đâu cái hồn nhiên ngày nào, thay vào đó là lo không có cái ăn, lo không nơi tựa đầu. Chúng ta sống những ngày mệt mỏi quanh đi quẩn lại lo cho ngày mai. Đến một ngày, vô tình ta bắt gặp lại chú người máy thân quen mà ngày xưa mình từng ước được trở thành, ta bỗng lắng lại và nhớ. Nhớ về những ước mơ xa, nhớ về những ngóc ngách quen thuộc nơi nhà xưa, nhớ về sợi tóc bạc của bà, làn khói bếp ấm tình mẹ,... Ta cứ hồn nhiên cười đùa cùng trí tưởng tượng rộng lớn. Để rồi hiện tại ta chỉ ước mình có thể sống thật đơn giản như những ngày còn thơ bé, sống vô tư, vô lo, đủ đầy với những giấc mơ ngày bé.
"Giữa dòng đời tấp nập, đến bao giờ ta được về những ngày xưa?..."
Gioan Bosco Viên Thiên Tú
https://www.facebook.com/thientu.vien/
Giáo xứ Tam Hà - Giáo hạt Thủ Đức - Giáo phận Sài Gòn