CHUYỆN TRỜI – CHUYỆN NGƯỜI
Nắng mưa là chuyện của trời, Mưu sinh là chuyện cõi đời trần nhân. Thuở xưa, nhiều bậc thánh nhân, Tài cao, đức trọng, vẫn cần lao công.
Trời sai giọt nước tưới đồng, Chẳng làm tươi tốt, thì không về trời. Người hơn giọt lệ trời rơi, Bất tài vô dụng, dám rời nhân gian?
Nhân trần ắt trải vạn nan, Trốn mưa, ngại nắng, chỉ bàn nhàn cư. Phàm nhân ví phỏng thế ư, Ngửa trông Thánh Giá, chẳng trừ thần nhân!